Đóa hoa vô thường
11/10/10
Thu buồn
Thu đã bao lâu buồn trách gió,
Quên lời hẹn ước thổi lá bay.
Thu đến, thu đi, lại thu nữa,
Đếm còn bao lá vàng lắt lay.
Phong trần trốn trong đêm lạnh giá,
Biết trong mộng em rơi lệ xót xa.
Anh đợi theo về cùng nắng mới.
Sợ gió heo may nồng mắt cay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bài đăng Mới hơn
Bài đăng Cũ hơn
Trang chủ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét