Trường Chinh, dăm ba đứa chạy Vespa
Giải Phóng, mình ta cưỡi xích thố
Cô độc, biết tới được mùa xuân?
Khói thuốc vây quanh tâm hồn lạnh giá
Giữa giây phút đô thành êm ả đêm khuya
Ừ thì kệ gió táp, sương sa đầm đìa
Hứng tất cả phai đời lắm bon chen.
Người buồn ta mặc sức đi chung
Ta buồn lấy khói thuốc ung dung một mình
Người buồn với ta tâm tình
Ta buồn lấy bóng tối vùi mình xung quanh
Gió thổi khói thuốc tan nhanh
Cơn mơ phút chốc tan tành trong đêm
Đã nhủ mình chẳng buồn thêm
Ngờ đâu gió lộng trong đêm càng buồn.
Một ngày dài
Hai nỗi hận
Ba bữa ăn
Bốn mùa thế
Năm tháng qua
Sáu đầu tà
Bảy sắc lóa
Tám hướng xa
Chin vía rụng
Đời mông lung.
Em à! Em hỏi tôi mơ gì ư?
Tôi mơ về nơi thảo nguyên bát ngát.
Có những khoảng rừng xanh ngắt lặng yên.
Ở giữa tôi sẽ xây một trang điền,
Dành riêng cho tôi niềm vui nhỏ bé.
Không vì em, đừng buồn người yêu nhé.
Thế giới này chẳng thuộc về em đâu.
Khi ta mới gặp nhau ban đầu,
Tôi đã biết em, chiếc thuyền ưa sóng cả.
Còn tôi chỉ là hồ nước không vội vã,
Để em dừng chân giữa những chuyến đi xa.
......